Tôi biết rằng, chỉ cần tinh ý một chút, tôi sẽ mặc đẹp như mình từng mong muốn.
Tôi vẫn nhớ ngày đầu tiên đi làm, đau đầu chọn mãi trong tủ quần áo mới tìm ra được một chiếc quần âu màu đen, dài chấm mắt cá chân cùng một chiếc sơ mi trắng bằng linen. Với tôi lúc ấy, cơn ác mộng không phải là rời ghế trường đại học để lo chuyện cơm áo gạo tiền, mà là vấn đề ngày nào cũng phải mặc những bộ trang phục quá đỗi khuôn mẫu và cứng nhắc ra ngoài.
Với cô gái khi ấy chỉ quen diện jeans rách, áo thun và giày Converse, cơn ác mộng mang tên “thời trang công sở” hành hạ tôi không chỉ trong giấc ngủ. Nhưng tôi chẳng thể làm gì, ngoài việc học cách yêu những bộ quần áo mới một cách đầy khiên cưỡng.
Thế rồi một tháng, ba tháng, năm tháng trôi qua… Cơn ác mộng cũng không kinh khủng như tôi từng nghĩ. Mọi chuyện dần trở nên ổn thỏa, khi tôi chịu khó tìm tòi những mẫu đầm, mẫu áo lịch sự, kín đáo, đúng chất công sở nhưng vẫn đảm bảo trẻ trung, đúng tuổi.
Thay vì những thiết kế quá lòe loẹt hay đơn điệu, tôi học cách làm thân với những màu sắc, họa tiết mà khi ngắm trong gương, tôi biết chúng khiến mình trở nên xinh đẹp.
Thay vì những kiểu dáng quá rườm rà hay trơn tuồn tuột tới mức nhàm chán, tôi chọn các thiết kế nhấn vào ưu điểm của cơ thể và tất nhiên giúp tôi che giấu nhiều khuyết điểm nhất có thể.
Tôi cũng không giới hạn quanh năm ngày tháng chỉ mặc một kiểu đồ, mà mạnh dạn thử nghiệm từ quần đến váy, từ áo tay chuông tới không tay, từ quần culottes tới quần dài chấm gót. Các bộ suit cũng không khiến tôi nao núng. Tôi biết rằng, chỉ cần tinh ý một chút, tôi sẽ mặc đẹp như mình từng mong muốn.
Giờ đây, ai sợ đồ công sở chứ tôi chẳng sợ nữa. Thậm chí, tôi còn muốn ngày nào cũng được đi làm để diện những bộ đồ yêu thích.
Còn bạn thì sao?